Quang Phổ Chính Trị Hoa Kỳ
Nói Chuyện Với Bình Dân
Kỳ 29
Quang Phổ Chính Trị Hoa Kỳ
Sự Thái Quá Và Bất Cập Updated 10:15pm 8/18/2018
… chính trị ấy à? Tôi không màng tới!
Có thật vậy không, khi một chính phủ lấy lý do
nhân loại bình đẳng, lý do nhân đạo, gỡ bỏ hàng rào biên giới để kẻ lạ tứ
phương ai muốn vào ra, cũng được tự do như đi chợ? Cho đến khi, mọi thứ tệ nạn,
bệnh hoạn mang vào đến quanh cửa, đến sân sau, ảnh hưởng đến an toàn của bạn
hay của con cháu bạn, thì bạn mới la lên! …
Nếu không phải thì hỏi có ai trên đời này tránh
khỏi chính trị? - Có đấy! Đó chính là người ở hành tinh khác hay ở hoang đảo
một mình.
Sau biến cố lịch sử đen tối của Việt nam năm
1975, người Việt miền Nam không chấp nhận chế độ cộng sản, xhcn, đã bỏ nước ra
đi đến khắp nơi trên trái đất, để tìm tự do bằng nhiều cách. Cuộc ra đi kéo dài
đến thập niên ’90. Nhiều người may mắn được sống ở nước văn minh nhiều cơ hội
và đầy đủ vật chất, và cũng có những người cam chịu số phận hẩm hiu, sống ở nơi
nghèo khổ, vất vả hơn ở quê nhà thời đó, nhưng họ vẫn đành chỉ vì không muốn
quay về dưới chế độ cộng sản.
Từ đó đối với chính trị, có thể nói rằng người
tị nạn Việt nam coi việc sợ cộng sản, sợ chủ nghĩa cộng sản, sợ chủ nghĩa xã
hội là đủ. Việc tìm hiểu nền tảng của các đảng phái chính trị khác nhau ở nơi
mình đang sinh sống sống chỉ dành
cho một số ít người quan tâm đến vận mệnh của nước nhà. Khổ nổi
hầu hết truyền thông thuộc về một đảng DC. Nghĩa là người dân chỉ có một nguồn
thông tin duy nhất, y hệt như ở Việt nam chỉ có báo – đài thuộc nhà nước. Có
hai mới so sánh để biết thật hư. Đàng này chỉ có một thì làm sao tránh bị thao
túng, nhồi sọ? Chẳng hạn, chỉ có DC mới lo cho dân nghèo, dân tị nạn, trong khi
sự thật Cấp tiến DC ra đến Hà Nội ủng hộ CS như Jane Fonda, Thống đốc Jerry
Brown không cho máy bay chở người tị nạn VN đậu xuống phi trường Travis ở Cali.
Joe Biden nói rằng người Việt tốt hơn nên ở VN… Hoặc dân tị nạn được tuyên
truyền rằng Welfare là của DC lo cho dân nghèo, trong khi nó là chương trình an
sinh xã hội của quốc gia. Hoặc được tuyên truyền rằng Cộng hoà là đảng nhà
giàu, bóc lột dân nghèo, trong khi Cộng hòa cũng có công nhân làm hai ba ca,
chạy xe trành, ở chung cư, gia đình hầu hết là có tôn ti trật tự, hạnh phúc.
Hoặc Cộng Hoà là bọn da trắng thượng tôn, trong khi sự thật ngược lại, đám kỳ
thị này từ DC, còn giải phóng nô lệ chính là do TT Cộng hoà Abraham Lincoln vân
vân. . .
.
Tuy là tất cả là ngộ nhận nhưng nó đã trở thành hình ảnh đẹp trong đầu, đâu dễ gì xóa! Quay lưng thì sợ, nhưng không biết sợ cái gì. Trong khi ở Hoa Kỳ đảng chỉ ở cái đầu bút chì mà thôi; nay vào mai ra khỏe hơn đi chợ, không cần tuyên thệ, không ai dám nói một lời. Và bây giờ người Mỹ đen sinh ra là DC từ đời ông cố nội tới giờ đang tự phát, dấy lên và nở rộ phong trào “#Quay lưng” (#WalkAway), chửi và bỏ DC, vì chính họ đã nhận ra sự thật là họ đã bị lợi dụng như thế nào!
.
Tuy là tất cả là ngộ nhận nhưng nó đã trở thành hình ảnh đẹp trong đầu, đâu dễ gì xóa! Quay lưng thì sợ, nhưng không biết sợ cái gì. Trong khi ở Hoa Kỳ đảng chỉ ở cái đầu bút chì mà thôi; nay vào mai ra khỏe hơn đi chợ, không cần tuyên thệ, không ai dám nói một lời. Và bây giờ người Mỹ đen sinh ra là DC từ đời ông cố nội tới giờ đang tự phát, dấy lên và nở rộ phong trào “#Quay lưng” (#WalkAway), chửi và bỏ DC, vì chính họ đã nhận ra sự thật là họ đã bị lợi dụng như thế nào!
Thử hỏi ở Hoa Kỳ, hơn 40 năm qua, có bao nhiêu
người tị nạn hiểu được khái quát về quang phổ chính trị ở Hoa Kỳ? Người bình
dân thiếu sót điều này thì có thể hiểu. Nhưng sự thật đáng buồn cho một dân
tộc, là có tự do mà quý ngài truyền thông thông ngôn, hay a dua đã dính với
đảng thì không cần gì cả, cứ nghĩ như đảng nghĩ, nói như đảng nói, y như đã ký
bán thân; tất cả thuộc về đảng từ lúc nào không biết. Ngặt nỗi là khi đã thuần
hoá - đảng với mình là một, thì không thể nào biết đâu là cái thật của riêng
mình!
Ngay cả đứng trước những sự thật tệ hại cho
quốc gia, xã hội - dưới ánh mặt trời, nhưng nếu là sản phẩm của phía đảng mình
thì cố nhắm mắt, ngụy biện che chắn một cách tự động, không còn can dự của ý
thức, của lương tri, không hề biết được tại sao mình làm như thế!!! Càng ngày
bình dân càng thấy, óc đảng phái thật là quái đảng; và càng rõ việc “tự
tẩy não” ở nước tự do và “bị tẩy não” ở nơi độc tài,
kết quả cũng là một! Nhưng đáng cười là"tự tẩy não" trong
khi được tự do!
Mỗi người dân là thành viên của một xã hội, các
mặt trong đời sống của mình, quyền hạn và trách nhiệm của mình đều bị chi phối
bởi thể chế hay đường lối chính trị của đất nước mà mình sinh sống. Vì vậy,
hiểu đường lối chính trị là điều hết sức cần thiết, trước hết là tự bảo vệ mình
chứ chưa nói tới vấn đề xa hơn là phải có tinh thần yêu nước, có trách nhiệm
bảo vệ quốc gia, xây dựng xã hội.
Để giúp cho quý
bình dân chưa có dịp tìm hiểu, có cái nhìn tổng quát để từ đó có quan điểm
tích cực thích hợp với lập trường của mình, kẻ viêt bài này xin trình bày một
biểu đồ khái quát về quang phổ chính trị ở Hoa Kỳ.
Hoa Kỳ là nước đặc biệt chưa bao giờ trải qua
chế độ quân chủ. Chế độ đầu tiên mãi đến giờ là chế độ Cộng Hòa,
được xây dựng trên nền tảng một Hiến pháp rất rõ ràng dựa trên tinh thần nhân
bản, tự do, nhân quyền, an toàn và hạnh phúc của toàn dân. Hiến pháp được thành
lập ngày 17/9/1787 và chính thức được thông qua ngày 4/3/1789 do 55 đại biểu kể
cả những nhà lãnh đạo xuất sắc, hoặc còn gọi là những Tổ Phụ (Founding Fathers)
sáng lập của tân quốc gia. Đây là cốt lõi của chính thể, và là luật tối cao của
quốc gia. Hơn 200 năm qua, nó đã dẫn đường cho sự thăng hoa các định chế của
chính phủ và tạo cơ sở cho sự ổn định chính trị, tự do cá nhân, tăng trưởng
kinh tế và tiến bộ xã hội.
Nói đến chủ nghĩa chính trị ngày nay trên thế
giới mà phát ngán cho cái trí manh mún của con người -nhân danh thông minh, vẽ
ra những cách sử dụng và bao vây con người! Ở phần phụ lục dưới đây là hàng
loạt chủ nghĩa, ai không cần thiết thì chẳng cần đọc làm gì cho mệt óc.
Ở HK chỉ còn hệ tư tưởng chủ yếu là tự do tư
bản. Lằn ranh hai đảng chính trị ngày nay ngày càng nổi rõ, khó xoá, y hệt như
âm dương, chính tà lưỡng diện, nhất là sau 8 năm cầm quyền của TT Obama, chủ
nghĩa xã hội đã ươm và mọc mầm từ trong đảng DC với bao nhiêu tổ chức bên ngoài
như quân cờ đen, cờ đỏ trong thời loạn lạc.
Đảng phái chính
trị ở HK có nhiều, nhưng tựu trung có hai đảng lớn thay phiên nhau
ngồi ghế Tổng thống, hoặc chiếm đa số trong lưỡng viện Quốc hội, đó là Dân chủ
- bên trái và Cộng hoà - bên phải. Chỗ ngồi trong Quốc hội được chia ra hai
bên, cánh bên Trái (tả) Dân chủ và bên phải (hữu) Cộng hòa.
Quan điểm về
quyền lực của Dân chủ và Cộng hòa, quyết định tương lai của đảng mình
và sẽ ảnh hưởng đến xã hội.
CỘNG HOÀ: Có
các nhóm bảo thủ, Tea party, Libertarian (tự do) và ôn hoà,
Bảo thủ là từ gốc Hán (保守)
Bảo: Gánh vác trách nhiệm, bảo vệ, giữ gìn, Thủ: Tiết tháo, đức hạnh, chăm sóc,
trông nom. Bảo thủ là bảo vệ, giữ gìn, không làm mất đi những nguyên tắc, hay
truyền thống văn hoá, những thành quả đã được nhân loại công nhận là tốt đẹp.
Trong tiếng Anh, Conservative có thêm nghĩa giữ gìn các định chế, chấp nhận
thay đổi dè dặt, không thay đổi nguyên tắc, giữ cho khỏi bị thoái hoá, sa đọa.
Tea party: Chủ trương chống tăng thuế, khuyến khích và tạo điều
kiện cho cá nhân và các cơ sở kinh tế lớn nhỏ tự do phát triển.
Libertarian: ủng
hộ tự do ý chí, tư tưởng và hành động của cá nhân, tự chịu trách nhiệm với
chính bản thân.
Cả ba nhóm này của CH đều có điểm chung
là: Chính phủ phải nhỏ, quyền lực ít, không dòm giỏ ngó
treo, xen vào đời tư kinh tế, sự chọn lựa đeo đuổi hạnh phúc của người dân.
Chính phủ không được bắt buộc người dân phải quyết định cuộc sống theo ý chính
phủ, kiểu toàn dân nhứt trí “one size fits all”, dưới sự lãnh
đạo của chính phủ. Chính phủ phải coi quyền người dân trên hết, chứ không phải
“xin cho”. Cá nhân, phải có tinh thần độc lập, phải hiểu rõ quyền hạn và chịu
trách nhiệm cá nhân về hành vi của mình, tự giáo dục, tự tiết chế dục vọng. Chính
phủ tạo điều kiện và khuyến khích, thúc giục và nâng đỡ cá nhân tự vươn lên.
Ngoài ra còn có nhóm ôn hoà không khác chủ trương chung nói trên, nhưng thường
thoả hiệp.
Dân chủ: Có nhóm
liberal, (tự do), Progressive (Cấp tiến), Chủ nghĩa CS/ CNXH, và cũng có nhóm
ôn hoà
Liberalism: Liberal cũng có nghĩa là “tự do”, nhưng chớ hiểu lầm, Liberal bên DC khác
với Libertarian ở phía CH. Liberal nghĩa là cho không, cho, hay
đưa ra nhiều hơn cần thiết hay thường lệ (giving freely; giving more
than necessary or usual in quantity…), về vật chất cũng như tư tưởng mở rộng,
buông thả suy nghĩ hơn là chuyên môn hay truyền thống, ngay cả diễn dịch luật
pháp, tôn giáo cũng không cần tôn trọng bờ bến. Liberal
đòi diễn dịch như một văn bản sống theo yêu cầu của xã hội. (Living
Constitution) Đây là điều đáng sợ nhât cho nền tự do tư bản vững vàng nhất thế
giới của Hoa Kỳ
Cấp tiến(急進): Cũng là từ gốc Hán, có nghĩa là tiến nhanh, tới gấp. Từ
này đã được CS Việt nam dùng hàng ngày trong các buổi học tập dành cho công
nhân viên chức, giáo chức. Nhưng họ không dùng từ “Cấp tiến” mà
dùng từ; “Tiến nhanh, tiến mạnh” trong nhóm từ “Tiến
nhanh, tiến mạnh lên chủ nghĩa xã hội”. Bỏ hết những định chế về kinh
tế, văn hoá, lịch sử, tôn giáo, nhân văn… Và trong nhân đạo, chữ TÍN
bị đánh ngã trước tiên, không còn ai dám tin ai , kể cả người thân trong gia
đình cũng phải dè chừng, rồi sau đó là nhân – nghĩa - lễ - trí cũng lần lượt ra
đi. Giềng mối xây dựng và gìn giữa an bình hạnh phúc của xã hội kể như bị bứt
phá, toàn diện bị sụp đổ.
Ở HK, trong thập niên 60 phong trào này nổi cộm
nhất là chống chiến tranh, và đã đóng góp vào sự bức tử chế độ Việt nam Cộng
hoà để người tị nạn ngày nay có mặt khắp nơi trên trái đất.
Thế nhưng, khi được ở xứ tự do như HK, thì
truyền thông phe đảng lại khá thành công trong việc tuyên truyền để có một khối
lượng cơ sở kinh doanh, và người dân tị nạn tin theo. Bây giờ cho dù có muốn
thay đổi, họ cũng không thể, bởi nền tảng ngộ nhận mà họ đã xây dựng sâu dày trong
cơ sở bảo trợ và khán thính giả, sẽ quay lưng với họ. Cho nên dù có phát giác
ra rằng Cấp tiến là tiền thân của XHCN, mà chính họ đã bỏ chạy thục mạng để
sang nơi này, họ vẫn cứ tiếp tục như thế, vì túi tiền hàng ngày không cho phép
họ nói khác hơn! Chỉ tội cho người dân! Đúng vậy, chỉ tội cho người dân, cho
tương lai của cộng đồng và có thể cho cả bà con ở quê nhà!
Chủ nghĩa cộng sản và chủ nghĩa xã hội, khỏi cần nói nhiều vì người Việt đã có bài học xương máu tới nay
chưa hết. Dân tộc Việt nam còn đang nằm trong rừng lửa đỏ, đêm đêm nhìn một ánh
sao vàng.
Có một điều ai cũng có thể ghi nhận là Hoa Kỳ,
chúng ta không thấy chính trị gia lật sách chủ nghĩa chính trị của ông tổ nào
lập ra, để nhất mực sùng bái, để nói theo, làm theo như tổ sư Karl Marx, hay
Lenin, hay B.H đối với cộng sản Việt nam. Nhưng HK luôn luôn là nước giàu mạnh
nhất thế giới. Cái lẽ tự do – nhân bản đơn giản và kết quả trước mắt như thế mà
gần trăm năm Việt nam không mò tới nổi. Tại sao lại như vậy? Câu trả lời gọn
gàng và chính xác nhất là:
1. Không
biết nắm bắt cơ hội. Cơ hội đến không phải như sung rụng, nó đến rồi lại đi.
Muốn nắm bắt cần thông minh, sáng suốt và nhất là phải đủ dũng cảm.
2. Chủ
nghĩa ngu dân có sức mạnh hơn bom đạn, nó trói tay chân, đầu óc của bất cứ dân
tộc nào, cho dù có lịch sử bao nhiêu nghìn năm văn hiến!
Ở Việt nam, một con số không ít người đã bị tẩy
não, nhồi sọ theo một chủ thuyết hoang tưởng cao siêu cấp tiến, văn minh, Nhưng
thực chất là đẩy nhân loại đi tới địa ngục, chứ không phải đến thiên đàng hứa
hẹn trên trái đất, bởi vì nó bắt nguồn từ lòng ganh tị, tham lam, ngu muội,
xung đột, chấp tranh, thống khổ, gian manh, tàn ác và chết chóc, oan khiên. Hệ
quả của nó nhất định sẽ kéo dài nhiều thế hệ.
Ở Hoa Kỳ, điều mỉa mai hơn cả là một số không ít
người đã là tị nạn nhưng cũng bước vào con đường nghe – nhìn kiểu như dân miền Bắc Việt nam đáng thương, đã buộc phải chịu trong suốt gần ¾ thế kỷ một cách rất tự nhiên. Song song với
bị truyền thông thổ tả tuyên truyền tẩy não, còn tự mình tẩy não, tự bán mình cho đảng phái. Óc
đảng phái chỉ huy toàn bộ sinh hoạt trí óc, và đặc biệt là tưởng rằng của mình nhưng
lại là của tập thể đảng! Đây là hiện tượng “đảng ta” ở Hoa Kỳ, ngày
càng nổi rõ, từ 8 năm sau 2008 - không khác mấy ở Việt nam.
SỰ THÁI QUÁ và BẤT CẬP sẽ dẫn đảng phái đi về
đâu?
Cộng hoà cũng như Dân chủ dĩ nhiên bên nào cũng
có tôn chỉ là quan tâm đến người dân, đến xã hội, nhưng đường lối và hình ảnh
xã hội theo quan điểm của mỗi bên có khác nhau và bên nào cũng có những
khuyết điểm thái quá như bất cập.
1. Phía Dân chủ:
Biên cương lãnh thổ không phải là điều quan
trọng. DC đòi dễ dãi với bất kỳ ai muốn vào HK qua biên giới, lý luận là mọi
người sinh ra được đối xử đều bình đẳng – nhưng không đá động đến luật pháp của
mỗi quốc gia, lập lờ giữa nhân quyền và quyền công dân; DC đòi xây cầu thay vì
tường. Có vị tuyên bố sẽ đập bỏ bức tường (Joe Kennedy).
Về mặt tinh thần, các giá trị văn hóa, nhân đạo,
tôn giáo, gia đình được phái Liberal, Cấp tiến bứt bỏ giềng mối để thỏa mãn
những đòi hỏi thái quá của bản năng. Xã hội muôn màu, muôn sắc đẹp đến phát
ngợp. Người bình thường không còn biết lối nào nên đi, tiêu chuẩn nào nên giữ.
Cá nhân được tự do buông thả hợp pháp xì ke, ma tuý, phá thai tự do. Đến mức
sinh mạng bào thai cũng được tái định nghĩa để thoái thác trách nhiệm. Đây là
mặt trái của tự do, tự do lạm dụng, chính nó sẽ giết chết tự do trong tương
lai.
Quan điểm của DC là chính quyền phải quan tâm
chăm sóc mọi mặt của dân. Muốn như thế thì chính quyền phải lớn, nhiều chi
nhánh, rải khắp nơi từ trung ương đến địa phương. Đây lại là đầu mối của tham nhũng, thối nát, lạm quyền, quan liêu, nhiều
kẽ hở khiến dân thấp cổ bé miệng sẽ
có ngày chịu thiệt. Chủ trương tái phân phối lợi tức đồng đều bằng cách đóng
thuế cao. Nhưng cơ sở cũng như người đẻ ra tiền không phải là công cụ như CS
định nghĩa. Con người chỉ hăng say sáng tạo và làm việc hết
mình vì có lợi hoặc thích thú. Hai yếu tố này và cạnh
tranh bị triệt tiêu thì kinh tế cũng chẳng còn phát triển. Nhiều người dựa dẫm,
ăn chờ; các cái máy đẻ ra tiền của bị chận chẹt, không còn hứng thú làm việc,
không dại gì mà không kiếm cách tránh né. Hàng hóa sẽ vì thuế cao mà tăng giá
cùng lúc giảm cả lượng và phẩm, cuối cùng mèo lại hoàn mèo, người nghèo gánh
hết. Lấy chia” chỉ được lúc
đầu. Kinh tế bị nhiều ràng buộc, lần
sau không làm ra đủ thì lấy gì mà chia. Người được
chia thì mất tiêu luôn ý chí tự lập, sáng kiến cũng cùn lụt, nhu nhược yếu hèn,
ngửa tay chờ đợi chính phủ ban phát. Dân nghèo và tư tưởng sống buông thả không
kể tiêu chuẩn đạo đức, cá nhân thiếu trách nhiệm, xã hội sẽ rơi vào cảnh bần
cùng sinh đạo tặc, đâu còn điểm tựa nào để vươn lên.
Từ Tự do buông thả đến Cấp tiến nhất định sẽ đến
‘đấu tranh” đòi công bằng: “lấy chia” - đóng thuế cao, hăm dọa triệt hạ công ty
kinh doanh hay người giàu tức là đánh “tư sản”. Như thế là tư tưởng CS, xã hội
chủ nghĩa, Marxism mọc mầm và phát triển từ trong đảng DC, vì bản chất và cương
lĩnh của cả hai tương tự như anh em chú bác hay cô cậu. Đảng CS cũng tuyên bố cương lĩnh tương tự như đảng
DC. Đảng DC khó vạch lằn ranh phân biệt rõ ràng. DC gọi mình là
đảng của người lao động, lo cho dân nghèo, “đấu tranh” cho công bằng xã hội. Do
đó chính quyền phải trương nở lớn, quyền dân nhỏ dần. Chính phủ chi tiêu nhiều,
thiếu thực tế, kém hiệu quả, dễ lạm dụng, dễ thối nát; dân làm ra ít, tư tưởng
dựa dẫm, phải hy sinh dần nhân quyền, bởi không còn quyền lực làm chủ kinh tế
trong tay. Thời Obama lằn ranh này càng mờ nhạt hơn khi ông chủ
trương chia đều, lợi tức (spread the wealth), tái phân phối lợi tức
(redistribution), thành công không phải là của cá nhân (you’re not building
it), mà là thuộc về tập thể (collective), tức là Marxism, cnxh đã hiển lộ, và
Sander là nhân tuyển đầu tiên, nay có thêm cô Ocasio Cortez đang quạt lửa cho
phong trào.
Phía DC nếu thái quá xã hội sẽ xảy ra
xung đột miên viễn; chính phủ lớn, quyền lực nhiều sẽ phát triển tai mắt khắp
nơi. Sức mạnh kinh tế không còn được bao nhiêu trong tay dân, thì lấy gì làm
cánh tay đòn để dân giành quyền với chính phủ? Và xã hội nghèo, thất nghiệp gia tăng, kinh tế trì trệ, người dân sống
buông thả quen thói không còn giềng mối đạo đức, xã hội loạn, quyền lực chính
phủ sẵn lớn, hoàn toàn đủ điều kiện để một bước đến độc tài toàn trị, XHCN
hay CSCN. Những thứ không mong đợi nhất định sẽ đến theo đà tiến
nhanh, tiến mạnh chứ không còn cứu cánh nào
khác. Có thể nhìn Venezuela đang rộn ràng trong
thiên đàng xã nghĩa!
2. Phía
Cộng hoà:
Còn phía CH, chủ trương biên cương, lãnh thổ,
luật lệ phải được duy trì nghiêm minh. Hiến pháp phải được tuyệt đối tôn trọng
CH không phải là vùng đất cho hạt CS, Marxism,
xhcn. Nếu có rơi vào thì cũng bị nướng ngay, chứ không mọc lên được. Không bao
giờ và sẽ không bao giờ có hạt này trong đó, chỉ bởi vì bản chất và cương lĩnh
của nó trái ngược hoàn toàn. Đó là chủ trương quyền dân lớn, chính quyền nhỏ,
giảm nhẹ vai trò của chính quyền theo đúng HP và bảo vệ Hiến pháp triệt để;
tránh bộ máy cồng kềnh, giảm nạn quan liêu, cửa quyền, bè phái, tham ô, lạm
quyền. Chính quyền chi tiêu ít, dân làm ra nhiều, hưởng nhiều, thúc giục và tạo
nhiều cơ hội cho người dân tự thăng tiến về cả tinh thần lẫn vật chất. Cá nhân
có quyền lực kinh tế của người đóng thuế, chỉ lệ thuộc chính phủ trong trường
hợp bất đắc dĩ theo chương trình an sinh của chính phủ. Chủ trương của
CH là tạo cơ hội đồng đều, nhưng tuyệt đối không bao giờ
chấp nhận tái phân phối thành quả kiểu cs, xhcn; mà ngược lại chấp
nhận thành quả khác nhau như một định luật tự nhiên. Chính phủ không xen
vào, chỉ huy quyết định cho đời sống cá nhân; không chấp nhận cái chung cho mọi
người (“one size fits all”). Thuế ít, cá nhân được khuyến khích tự phát huy
sáng kiến, nỗ lực vươn lên vì hạnh phúc cá nhân. Cá nhân không lo sợ chính
quyền theo dõi, tước đoạt thành quả bằng siêu cao thuế nặng, v. v… CH chủ
trương coi trọng tự do cá nhân theo hướng tích cực giữ gìn truyền thống văn
hóa, coi trọng giá trị gia đình, đạo đức, cá nhân tự tiết chế dục vọng và coi
trọng tinh thần trách nhiệm cá nhân.
Qua đó ta thấy, điều then chốt quan trọng là con
người phải được giáo dục tốt về ý thức tự giác, tinh thần tự chủ, tinh thần
trách nhiệm.
Phía Cộng hòa nếu thái quá: đòi làm cho chính phủ quá
nhỏ, thiếu quyền lực, thiếu khả năng kiểm soát, ỷ lại quyền dân
thái quá mà giáo dục yếu, con người dư thừa vật chất, tự
do nhưng thiếu tinh thần trách nhiệm thì tương lai CH sẽ xảy ra tình trạng VÔ
CHÍNH PHỦ (Anarchy), xã hội rối loạn, mất định hướng - chứ không thể
nào có kết quả độc tài CS, XHCN, hay Fascist như một số thầy cô Cấp tiến dạy
cho con em chúng ta ở các trường. Bởi vì, chính phủ nhỏ, kém quyền lực trong
khi dân nhiều quyền hạn, tự do cá nhân, mỗi người một vẻ thì làm sao có
độc tài, hay Fascist được?
Sai Lầm từ bản chất: Quan điểm của hai bên về con người và xã hội khác nhau nên sai lầm
và cách diễn dịch, sửa sai cũng khác nhau:
Cộng hòa thì
sống khắc kỷ, tự tiết chế, tôn trọng những giá trị tinh thần, truyền thống, tôn
trọng giềng mối tốt đẹp nhờ đó mà xã hội an bình; độc lập, tực túc
tự cường, tự vươn lên.
Dân chủ thì trọng tiến
nhanh, không ngại xóa bỏ những giá trị mà họ cho là rào cản khát vọng,
những đòi hỏi bản năng cá nhân; người dân được nhà nước ban phát, chăm sóc. Khẩu
hiệu là “đấu tranh” cho công bằng xã hội – nghĩa là ở HK không có công bằng xã
hội!
Sau mấy chục năm ở HK, ai thường xuyên quan tâm
đến chính trị sẽ thấy một điều hết sức ly kỳ; đó là chuyện sai lầm, kém phẩm
chất nhiều nhất vẫn thuộc về sản phẩm của bên trái. Điều này khiến nhiều người
hay nói, ở bên trái thường hay làm trái. Và nếu phải kể hết thì bài này không
đủ chỗ để kể chi tiết.
Bên trái sai lầm rồi thì không chịu nhận, quanh co ngụy biện tới bến, và “đảng
ta” rất đoàn kết che đỡ kiểu còn nước còn tát. Kiểu chịu trách nhiệm tập
thể xhcn, cuối cùng không ai chịu trách nhiệm gì cả! Sai lầm của tôi, của chúng
tôi không tính! Người Việt không ai lạ gì kiểu chịu trách nhiệm tập thể, phê
bình, kiểm thảo nội bộ này của chính quyền trong hơn 40 năm qua..
Và đến khi không còn biện hộ hay bao che được
nữa thì, họ rất tự nhiên nói rằng: “Oh! Bên nào cũng có! Hãy bỏ qua và
đi tới”. (Oh, it’s not partisan! Let’s move on! ) Nhưng khi bất kỳ
người CH nào sai phạm dù chỉ là không đáng kể thì họ lại làm lớn chuyện rùm
beng!
Sự thật đầy đống những kịch bản chính trị dị hợm
nhất của thời đại dưới ánh mặt trời chứ có lạ gì đâu. Nhân đây xin nêu lên vài
ví dụ mới nhất từ khi có ông Trump xuất hiện. Xã hội đục trong
được phơi bày ngày càng rõ, những gì chưa biết thì nay ta biết, những gì ngộ
nhận nay đã và đang nhận ra.
Ví dụ như 33 ngàn emails trong đó có chứa
bí mật quốc gia, được bà ngoại trưởng Clinton đặt máy chủ lưu trữ tại chỗ
kín trong nhà riêng, và tiêu hủy sau khi bị trát đòi của Quốc hội. FBI cũng bị
lạm dụng theo phe mình, kết luận trước khi điều tra, và sửa từ ngữ pháp lý, một
cách kệch cỡm để thoát tội. Có thể nghĩ rằng bà thoát tội nhờ là thuộc Dân
chủ và sắp làm Tổng thống!
Tham vọng quyền lực cá nhân và phe đảng quả là
kinh khiếp. Nó vượt lên trên tất cả pháp luật hơn hai trăm năm của HK! Nó khiến
thần tượng của DC, bà Clinton và bầu đoàn hư hỏng, cả gan bỏ tiền cho người làm
hồ sơ giả bôi bẩn, qua mặt cả quan toà để lấy lệnh theo dõi nhà ứng viên đối
thủ, mong giành thắng lợi bầu cử. Bao nhiêu đó chưa đủ, khi trời bắt kẻ bất
chính thất bại, thì lòng tham, ý gian sấn thêm bước nữa với kịch bản “Thông
đồng với Nga”, chụp mũ lên đầu Tổng thống mới, người được dân tín nhiệm, nhằm
tìm cách truất phế. Nhưng đặc biệt là cả đảng và truyền thông phe mình luôn chỉ
trích đối phương là coi thường nền dân chủ! Đây mới thật là điều tuyệt
đích ly kỳ!
Truyền thông trở thành cơ quan tuyên truyền phe
đảng, thay vì theo đúng nghĩa TTDC đưa tin những lời hứa đâu làm đó, thành công
vượt mức cho dân được nhờ, họ chọn đánh phá. Đánh người đứng thẳng không ngã
thì ta ngã, tự phơi bày lộ liễu cả bản chất đê hèn nhất của mình. Hết keo này
họ bày keo khác, toàn là giả trá, tầm xàm, lố bịch, đến mức mất cảm giác ngượng
ngùng! Thật ra cô Stormy Daniels, hay cô Omarosa mới đây là những kẻ non nớt,
được họ đọc tên từng ngày, từng giờ cũng chỉ là những con cờ thí đáng thương,
bị khai thác cho mục tiêu bỉ ổi, để rồi các cô sẽ trở về như những bọt bèo sình
chương trong ao cạn mà thôi!
Cơ quan quyền lực phi chính trị của quốc gia bị
lạm dụng phục vụ cho cá nhân, phe nhóm; những tên tuổi còn đang nổi đình đám
như Peter Strokz, Lisa Page, James Comey, Andrew McCabe. . .
Peter Strokz được DC nhao nhao bênh vực trong Q.
Hội như phiên chợ, chưa nhận huân chương Purple Heart của DC tặng, cuối cùng đã
bị đuổi vì kém phẩm chất (13/8/2018)
John Brennan cựu giám đốc tình báo vừa bị tước
phẩm vị an ninh, từ nay không được sờ đến tài liệu an ninh quốc gia, bởi ăn nói
bừa bãi ghép tội phản bội tổ quốc là tội tử hình cho Tổng thống trên truyền
thông, một cách vô căn cứ,vô tội vạ. Nhưng cả ngày đêm TTDC, đã làm công việc
như cơ quan tuyên truyền của đảng, cho rằng ông Trump đàn áp quyền tự do ăn
nói. Như vậy, theo họ, phẩm vị an ninh được cấp để có phép thọc tay vào tài
liệu bí mật an ninh quốc gia lại đồng nghĩa với quyền tự do ăn nói !!!
Kể mỏi không hết!
Bài này không thiết tha mong bất kỳ ai tin những
lời này – hoàn toàn không. Độc giả hãy tự nghiệm thấy, hay tự tìm hiểu.
Có lẽ tài ngụy biện và sự đoàn kết, nhất trí,
bao che của cả tập thể, bẻ gãy được cả lẽ phải thông thường, kể cả luật pháp,
nên đã hấp dẫn một số người tình nguyện theo đảng, bất kể đảng ấy thế nào, chỉ
bởi vì tài này làm cho họ có cảm giác hãnh diện và an tâm!
Bên phải sai
lầm – Cộng hoà thì khác, dĩ nhiên cũng có người sai lầm, nhưng có tính
cá nhân riêng lẻ, và mỗi khi có sai lầm, thì bản thân cá nhân ấy phải chịu
trách nhiệm và từ chức liền, vì có ở lại cũng không được sự ủng hộ nào của
đảng. Ví dụ mới đâu, tuy James Comey là người Cộng hòa nhưng CH không bao che
cá nhân, ai làm nấy chịu trách nhiệm.
Mấy mươi năm qua ở HK, người ta chưa thấy đảng
Cộng hòa đoàn kết dàn trận bao che cho ai. Vì vậy mà đảng này thường bị chê là
chia rẽ, nhưng nhìn về khía cạnh xây dựng thì đây là điều tốt. Cá nhân phải có
trách nhiệm về việc mình làm, chứ không thể chia đều cho tập thể, để rồi trách
nhiệm không thuộc về ai. Điều này dĩ nhiên có lợi cho người dân.
Hành vi thiện hay bất thiện chỉ khác nhau một
li. Bị dẫn dắt đi lạc đường, trái đạo, ủng hộ cái NHÂN để có một ngày hưởng cái
QUẢ mà chính mình và cả dân tộc đang ngày ngày phản đối, thì thật khó trở
về. Đảng phái chính trị không làm cho cộng đồng chia rẽ, mà do ở con người
không chịu khó tìm hiểu để biết những gì mình nên tín thác.
Chỉ khi nào chúng ta cùng tin và bảo vệ một
giá trị chung – đó là giềng mối an bình hạnh phúc của cá nhân
và xã hội phù hợp với giá trị tinh thần dân tộc về văn hoá, đạo đức, xã hội mà
toàn dân đang cùng mơ ước và tranh đấu thì mới mong có được sự
đoàn kết thật sự.
Vĩnh Tường
xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
1. Sự thật rõ ràng hơn theo tờ Tờ Epoch Times: Đảng Viên CS ở Houston Vi Phạm Luật Khi ra Ứng cử với danh xưng DC
2. Phụ lục: Các loại chủ nghĩa
chính trị:
Chủ nghĩa tư bản (Capitalism), Chủ nghĩa tự do
(Liberalism), chủ nghĩa tự do xã hội (Social Liberalism), chủ nghĩa xã hội
(socialism), chủ nghĩa cộng sản (Communism), chủ nghĩa chống cộng
(anti-communism), chủ nghĩa Trotsky, chủ nghĩa Stalin, chủ nghĩa Max, chủ nghĩa
Mao, chủ nghĩa hòa bình (pacifism), chủ nghĩa quốc xã (Nazism), chủ nghĩa phát
xít (fascism), chủ nghĩa toàn trị (totalitarianism), chủ nghĩa bảo thủ
(conservatism), chủ nghĩa bảo thủ xã hội (social conservatism), chủ nghĩa duy
lý (rationalism), chủ nghĩa chống duy lý (Anti-rationalism), , chủ nghĩa quốc
gia (Nationalism), chủ nghĩa xét lại (revisionism), chủ nghĩa môi trường
(Environmentalism), chủ nghĩa phân biệt chủng tộc (racism), chủ nghĩa bài Do
thái (Anti-Simitism), chủ nghĩa chính thống (Fundamentalism), chủ nghĩa duy
linh , chủ nghĩa trí thức (intellectualism), chủ nghĩa tự do
(libertarianism), chủ nghĩa dân túy (populism) , chủ nghịa chống duy ý thức
(anti- intellectualism) chủ nghĩa bảo hộ (protectionalism), chủ nghĩa trung tâm
(Centralism), chủ nghĩa đa văn hóa (multiculturalism), chủ nghĩa toàn trị so
với chủ nghĩa vô chính trị (totalitarianism vs anarchism), chủ nghĩa cộng sản
so với chủ nghĩa cá nhân (Commutarianism vs individualism), Chủ nghĩa ngoại lệ
(exceptionalism), Chủ nghĩa giáo quyền so với chống giáo quyền (Clericalism vs.
Anti-clericalism), chủ nghĩa can thiệp, (inerventionalism), chủ nghĩa không can
thiệp (non-interventionalism), chũ nghĩa đa phương so với chủ nghĩa cách ly và
đơn phương (multilateralism vs isolationism an unilateralism), chủ nghĩa đoàn
kết so với chủ nghĩa liên bang so với chủ nghĩa ly khai (unionism vs federalism
vs saperatism); hoặc chủ nghĩa trung tâm so với chủ nghĩa khu vực (centralism
vs regionalism) . . .
No comments