Hãy Cười Chút Chơi.
Hãy Cười Chút Chơi.
Tôi
cùng với một số phụ huynh khác, thường ngày không thân nhưng chúng tôi quen mặt
nhau, đang chờ ngoài hàng rào sắt. Cô
giáo sẽ dắt 15 trẻ em tiền học đường ra cổng để giao cho phụ huynh ký nhận từng
em như thường lệ. Một phụ huynh trẻ đứng gần bên đang xem Youtube. Bỗng anh ta
buộc miệng bung ra F…K… BS! và lầm bầm trong miệng thêm điều gì đó làm cho vài
người chú ý. Thấy tôi mỉm cười có vẻ thông cảm anh ta muốn chia xẻ: “Hôm nay ông
có xem tin tức mới ở White House không? Tôi hỏi lại:
-
Gì chứ? Có gì vui không?
-
Ông Trump và đại diện DC đụng độ ở Văn phòng
Bầu dục.
-
Thế à? Rồi sao?
-
Thật là ngu xuẩn, và uổng phí! Cái tường
đâu có ích gì mà ông ta khăng khăng đòi chi phí để xây, nếu không thì ông sẽ
đóng cửa chính phủ.
-
Vậy à? … Thảo nào, chúng ta cũng đang đứng trước
hàng rào. Nhà trường nên gỡ bỏ cái tường rào này đi và chúng ta sẽ giúp mỗi người
một tay. Chúng ta đều là người tốt cả mà, đâu có cần rào giậu làm gì để chúng
ta phải đứng ngoài chờ lâu mỗi ngày thế này chứ. .. Anh thấy sao?
Anh
ta tưng hửng, tỏ vẻ nghi ngờ, liêc nhìn tôi một thoáng và như đang tìm câu trả
lời. Ngay lúc đó, từ phía bên kia hàng rào, cô giáo vừa mở cổng và dắt từng em
giao cho từng phụ huynh theo thứ tự trong hàng. Tôi bảo thằng cháu bye bye bạn
nó – con của anh ta và tôi vẫy tay tạm biệt bằng nụ cười thân mật một lần nữa …”
Just smile for a moment
Some
other parents and I, we are not really intimate but just daily acquainted, awaiting the kids in front of the iron fence. The teacher will bring 15 pre-school
children to the gate and hand them to their parents signing to pick up one
after another as usual.
One
of the young parent was standing next to me, watching youtube on his
cell-phone. Suddenly, he spouted: F**k! B***sh*t and continued mumbling
something else that caused attention to others.
Seeing
my sympathizingly sweet smile, he wanted to share: “Did you watch the latest
news at the White House today?
-
What? Anything fun? I asked.
-
Trump and Democrat leaders clashed in
the Oval Office.
-
Really? What next, then?
-
It is utterly stupid and waste! The wall
is ineffective anyway, but he insistently asked the fund to build it, otherwise
he will shut down the government.
-
Oh! Really? … Well, we are standing in front
of the fence. The school should remove the fence, and we will give our hands to
tear it down. We are all good people, aren’t we? What the heck, there is no
need the fence for us to stay outside and wait for a long time everyday. … What
do you think? I said.
He
apparently disconcerted, doubtfully glanced at me for a second and seems to
think what to answer. At that moment, from the other side of the fence, the
teacher and the children were coming toward the gate, she unlocked it and hand
the children, one after another over to each parent, following the order of the
line. I told my little grandchild to say bye bye to his friend – the child of
that said parent, and I waved goodbye to him with a nice smile again…
Vĩnh
Tường
_______________
Note: VT không giỏi Anh ngữ lắm. Có gì sai xin quí cao nhân góp ý giúp vào phấn contact bên dưới.
Thành thật cảm ơn.
No comments